Ship CP Showbiz Rồi Hot Hòn Họt
Chương 47
Sáng hôm sau, ba Thịnh xuống lầu mua đồ ăn sáng xong gõ cửa phòng Tiết Lam.
“Lam Lam, mau cùng mẹ con ra ăn sáng đi, ba mua rồi nè, hai người tranh thủ ăn cho nóng.” Ba Thịnh đứng ở trước cửa khẽ gọi.
Tiết Lam mơ mơ màng màng lật người một cái nhưng vẫn chưa tỉnh, mẹ Tiết rón rén xuống giường, sau khi ra ngoài thì tiện tay khép cửa.
Mẹ Tiết đẩy ba Thịnh tới phòng khách, vừa đi vừa trách ông: “Ông già này, gây sự không hà. Lam Lam bình thường công việc của con bé vất vả nhường nào, khó khăn lắm mới có thời gian ngủ nướng, ông mới sáng ra kêu cái gì mà kêu, gọi hồn à.”
Ba Thịnh hậm hực sờ mũi, có hơi tủi thân: “Không phải tôi sợ con gái đói bụng sao, ăn rồi ngủ tiếp cũng được mà.”
Mẹ Tiết trừng ông, “Được rồi, ông đừng quản con gái nữa, tối qua con bé ngủ trễ, giờ vẫn còn buồn ngủ lắm, không có tâm trạng ra ăn sáng đâu.”
Ba Thịnh “à” một tiếng, lại quan tâm nói: “Con bé sao vậy, sao lại ngủ muộn như thế. Còn nữa, tối qua bà âm thầm sau lưng tôi sang ngủ phòng con gái. Bà không biết chứ sáng dậy không thấy bà tôi giật cả mình.”
Mẹ Tiết lườm ba Thịnh một cái, “Ông bớt đi, không phải tôi đã để lại giấy nhắn cho ông ở phòng khách rồi sao. Hừ, gì mà không thấy tôi sợ giật mình, tôi còn không hiểu ông chắc, ông thấy tôi và con gái thân thiết như thế nên ganh tỵ chứ gì!”
Ba Thịnh trái lại cũng không hề phản bác, ngượng ngùng nói: “Con gái quả nhiên là áo bông nhỏ của mẹ, tôi thấy Lam Lam tối hôm qua từ sau khi gặp chúng ta thì vẫn luôn gần gũi với bà.”
Mẹ Tiết cũng không khách sáo vạch trần ông, “Vậy còn không phải do mặt than của ông à. Bình thường ngay cả wechat cũng không nhắn cho con gái, ông không chủ động thân thiết với con bé thì cũng đừng trách con bé không gần gũi với ông.”
Câu này hoàn toàn khiến ba Thịnh rơi vào trầm tư, ông bắt đầu nghiêm túc nhìn lại hành động của mình trước đây.
Vì vậy, sau khi Tiết Lam thức dậy, thấy thái độ quá mức niềm nở của ba cô thì có chút mờ mịt.
Tiết Lam nhân lúc ba Thịnh không có mặt vội hỏi: “Mẹ, ba bị sao vậy. Con thấy mặt ba sáng nay cười đến độ sắp cứng ngắc luôn rồi.”
Mẹ Tiết phì cười: “Kệ ổng đi, ba con cảm thấy con thân thiết với mẹ hơn ổng nên ganh tỵ đó mà. Đang nỗ lực biểu hiện trước mặt con đấy.”
Tiết Lam nghe mà ngơ luôn, không khỏi có chút vô tội. Rõ ràng cô không hề thiên vị, đã tận lực cân bằng cán cân rồi mờ.
Mười giờ sáng, Thời Chí mang theo quà cáp tới cửa.
Ba Thịnh cả buổi sáng niềm nở quá mức, lúc này mới khôi phục lại như thường.
Sau khi vào nhà, Thời Chí lễ phép chào hỏi, “Chào cô chú ạ, cháu là Thời Chí, bạn của Lam Lam, hôm nay tới làm phiền rồi.”
Nhìn quà trong tay Thời Chí, mẹ Tiết nói: “Đứa trẻ này đến là được rồi, còn mang gì đó gì tới nữa chứ. Cô chú có nghe Lam Lam nói cháu giúp đỡ con bé nhiều như vậy, cô chú nên cảm ơn cháu mới phải, lần sau có tới nữa thì không được phép mang quà theo nhé.”
Thời Chí cười nói: “Cô chú khách sáo rồi ạ, đều là việc nên làm, cũng không phải đồ quý giá gì.”
Tiết Lam đứng cạnh nhìn đôi bên khách sáo qua khách sáo lại, vội lên tiếng giảng hòa: “Mẹ, mẹ cũng đừng khách sáo với Thời Chí, anh ấy đã mang tới rồi thì chúng ta cứ nhận đi.”
“Đúng rồi, lần trước con chuyển nhà anh ấy còn tặng một chai rượu vang rất đắt, con vẫn luôn không nỡ uống. Vừa hay hôm nay mừng lễ, lát nữa lúc ăn cơm chúng ta khui nhé.”
Mẹ Tiết nghe Tiết Lam nói thế thì không khỏi cười mắng cô, Tiết Lam lại trêu đùa mấy câu, bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn không ít.
Thời Chí thấy mẹ Tiết đang chuẩn bị cơm trưa thì liền muốn vào bếp giúp đỡ, ai ngờ vừa vào đã bị mẹ Tiết đuổi ra ngoài, vì vậy chỉ có thể ngồi ở phòng khách trò chuyện với ba Thịnh.
Trong bếp, Tiết Lam làm phụ tá cho mẹ Tiết. Bởi vì cánh tay cô bị thương nên mẹ Tiết cũng chỉ cho cô chuyển cái bát đưa cái đĩa.
Mẹ Tiết liếc nhìn phòng khách, cảm khái nói: “Thằng bé Thời Chí này thật sự được lắm, khiêm tốn lịch sự, đã thế còn biết nấu ăn. Bây giờ con trai lớn như thằng bé ấy mà biết nấu ăn không nhiều đâu. Con nhìn em trai con xem, nếu bảo nó nấu ăn, đoán chừng có thể đốt cả nhà bếp của con.”
Tiết Lam đứng cạnh gật đầu, phụ họa nói: “Còn không phải vậy sao ạ, biết nấu ăn, học lực cao, diễn xuất còn giỏi như vậy, không phải chính là con nhà người ta ư.”
Mẹ Tiết vừa rửa rau vừa nói: “Đúng thế, càng đừng nói thằng bé này vừa nhìn thì đã là kiểu mà các bà mẹ yêu thích.”
Nghe câu này, Tiết Lam đột nhiên có hơi tò mò: “Wow, thế các bà mẹ thông thường đều thích kiểu thế nào ạ?”
Mẹ Tiết đầu cũng không hề ngước lên, đáp: “Chính là kiểu ngoại hình đẹp ấy, hôm nay vừa gặp thì không thể không thừa nhận, người thật so với trong phim còn đẹp hơn.”
Tiết Lam: “……..”
Cô cũng không ngờ các bà mẹ vậy mà lại “nông cạn” thế này!
Trong phòng khách, trên bàn đặt một bộ đồ trà, là Tiết Lam trước đó đặc biệt chuẩn bị cho ba Thịnh.
Lúc này Thời Chí đang dùng bộ đồ trà này. Đem bộ trà trên bàn lần lượt lấy ra, sau đó chuẩn bị ấm, lấy nước, canh lửa, thử độ nóng, hãm trà, toàn bộ quá trình đều thực hiện thuần thục, phải nói là nhìn sướng con mắt.
Thấy Thời Chí pha trà thành thạo như vậy, ba Thịnh có chút tán thưởng, vừa nhìn đã biết là người trong nghề.
Ba Thịnh nhận trà do Thời Chí đưa, sau khi hớp một ngụm thì liên tục gật gù, “Không tệ không tệ, tay nghề pha trà của cháu rất tốt, lá trà cũng rất được đó.”
Tiết Lam ngửi thấy mùi trà thơm, từ nhà bếp đi ra liền trông thấy cảnh này.
“Ba, lá trà này của ba từ đâu có vậy ạ?” Tiết Lam khó hiểu hỏi.
Nói tới lá trà thì chuyện này còn là cả một câu chuyện. Mấy hôm trước Tiết Lam sực nhớ ba Thịnh thích uống trà, vì vậy để lúc ông tới có thể tiện uống trà, cô liền chuẩn bị bộ đồ trà này cho ông.
Nhưng cô lại quên mất phải chuẩn bị lá trà, thế nên tối qua ba Thịnh chỉ có thể ngắm suông bộ đồ trà mà không có trà uống.
Ba Thịnh cười ha ha nói: “Tiểu Thời mang tới đó, lá trà này thật sự ngon lắm, ngửi đã thơm, uống vào càng thơm hơn!”
Tiết Lam nhìn Thời Chí, Thời Chí liền cười giải thích: “Trước đó nghe cô nói chú thích uống trà, vừa vặn có được lá trà liền mượn hoa kính phật.”
Sau khi quay lại nhà bếp, Tiết Lam kể lại chuyện trong phòng khách cho mẹ Tiết nghe.
Mẹ Tiết giật mình, ngạc nhiên nói: “Lam Lam, con nói xem thằng bé không phải thật sự nhìn trúng em con đó chứ.”
Bằng không sao lại hao tâm tổn sức bận tâm tới họ như vậy. Bà mới rồi có nhìn qua mấy món quà mà Thời Chí mang đến, trong đó còn có đồ bổ giúp dưỡng nhan, không cần đoán cũng biết là tặng cho bà.
Tiết Lam ngơ ra, nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào. Chuyện này cô cảm thấy vẫn nên để Thịnh Lâm tự mình khai thì tốt hơn.
Mẹ Tiết sau khi lại nhìn phòng khách lần nữa thì nói: “Mẹ cảm thấy mấy tin đồn trên mạng kia chắc chắn là giả rồi, thằng bé Thời Chí này tốt như vậy, có thể nhìn trúng em con sao?”
Tiết Lam: “….”
Không ngờ mẹ cô thật sự hài lòng í!
Hơn nữa Thịnh Lâm thật ra cũng không tệ thế mà, dù gì cũng là đỉnh lưu showbiz, nhiều người thích như vậy.
Mẹ Tiết vẫn tự mình nói: “Cũng đúng, trước đó em con từng nói với ba mẹ, không cho ba mẹ đọc bình luận trên mạng, nhất là mấy tin đồn giữa con với em con. Đúng là ăn nói bậy bạ, có một khoảng thời gian khiến mẹ và ba con tức quá trời, ngày ngày đều lên mạng dùng tài khoản phụ mắng bọn họ.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Tiết Lam cũng có chút không thoải mái. Người làm ba làm mẹ, đọc thấy mấy lời mắng chửi con gái mình trên mạng như vậy, trong lòng chắc chắn khó chịu.
Nhưng biết làm sao, cô và Thịnh Lâm hiện tại đều là người của công chúng. Bất kể là hành vi của phía đối thủ hay là anti mắng thì những lời lẽ khiến người ta bực bội kia trên mạng khẳng định là điều khó tránh.
“Mẹ, mẹ và ba còn biết cách mở tài khoản phụ à.” Tiết Lam cố ý đánh lạc hướng.
Mẹ Tiết mặt đầy vẻ tự hào: “Chứ sao, đều do mẹ chỉ ba con từng bước từng bước đó. Ba con ngốc chết đi được, mẹ chỉ lâu lắm ổng mới biết đấy.”
Dứt lời, mẹ Tiết lại quay đầu vỗ vai Tiết Lam, nói: “Đừng lo, ba mẹ hiểu công việc của tụi con. Chuyện trên mạng cũng như người khác mắng chửi kia cũng đã là chuyện của ngày trước, hiện giờ mẹ và ba con căn bản đều không đọc mấy tin tức trên mạng đó.”
“Giỡn chắc, mẹ muốn biết chuyện gì, không biết tự mình gọi điện hỏi tụi con ư, mắc gì phải nghe ba lời nhảm nhí của họ.”
Tiết Lam cũng vội cam đoan: “Đúng, mẹ và ba muốn biết chuyện gì của con thì cứ trực tiếp gọi cho con, con chắc chắn sẽ không gạt ba mẹ điều gì hết.”
Nghe thấy câu này, mẹ Tiết cực kỳ vui vẻ, mẹ con hai người nhìn nhau cùng cười.
Nhớ tới những chuyện cũ khoảng thời gian đó và anti mắng người, mẹ Tiết đột nhiên có hơi cảm khái, lời lẽ sâu sắc—
“Chủ yếu cũng là vì mắng thật sự dữ quá, mấy anti fan kia lực chiến đấu quá ghê gớm, sau đó mẹ và ba con bàn bạc, bọn họ còn trẻ, dăm ba câu chửi chắc là cũng đổ mồ hôi sôi nước mắt, cho nên ba mẹ rút lui.”
Tiết Lam: “……..”
Trước giờ cơm thì Thịnh Lâm kịp về tới.
Lúc cậu nhìn thấy Thời Chí vừa chơi xong ván cờ với ba Thịnh trong phòng khách thì trước tiên là ngẩn ra, sau đó mới hậu tri hậu giác nhớ ra chuyện mấy hôm trước Tiết Lam từng báo với cậu Thời Chí sẽ cùng ăn lễ với họ.
Thời Chí khẽ hướng về phía cậu gật đầu ra hiệu, Thịnh Lâm thuận thế ngồi xuống sofa bên cạnh.
“Wow, cậu còn biết đánh cờ à, sao rồi, ai thắng ai thua.” Thịnh Lâm cà lơ phất phơ hỏi.
Thời Chí cười đáp: “Tay nghề chơi cờ của chú giỏi, tôi chỉ biết chút đỉnh, đương nhiên là thua nhiều rồi.”
Đúng lúc này mẹ Tiết bưng thức ăn từ nhà bếp đi ra, kêu họ tới ăn cơm.
Thời Chí vội đứng dậy bước tới giúp, nhận đĩa thức ăn từ tay mẹ Tiết đặt xuống bàn.
“Cô, cháu vào bếp giúp bê thức ăn.” Dứt lời, Thời Chí liền vào nhà bếp phụ Tiết Lam.
Mẹ Tiết thấy Thịnh Lâm cứ như tôn phật ngồi ỳ trên sofa không động đậy thì nhịn không được thở dài một hơi. Aizzz, thằng nhỏ này một chút nhãn lực cũng không có mà.
Bỏ đi, con nó cũng vội vã từ đoàn phim quay về, mệt mỏi rồi, không càm ràm nó.
Thấy mẹ Tiết muốn nói lại thôi, Thịnh Lâm mặt mày ngơ ngác.
Lúc ăn cơm, Thịnh Lâm thấy mẹ mình đối xử ân cần với Thời Chí thì cuối cùng mới ngộ ra bộ dạng muốn nói lại thôi kia của mẹ mình là vì sao.
GHÉT.BỎ, ghét bỏ một cách TRẦN. TRỤI!
Bữa cơm này rất ấm áp, ngay cả ba Thịnh trong nhà trước giờ nghiêm túc cũng lộ ra nụ cười với Thời Chí.
Sau khi dùng cơm xong, Thời Chí thức thời xin tạm biệt, không quấy rầy người nhà họ nữa.
Thịnh Lâm bị mẹ Tiết phân công vào bếp rửa chén, Tiết Lam thì tiễn anh.
Thịnh Lâm: “Rốt cuộc ai là con trai ba mẹ?”
Tiết Lam vỗ vai cậu, an ủi tượng trưng: “Xét từ mặt huyết thống thì chắc chắn là em, nhưng những việc khác thì không nói chắc được.”
Thịnh Lâm: “……”
Sau khi tiêu thực, Tiết Lam rảnh rỗi liền ngồi trên sofa nghịch di động. Thịnh Lâm cũng ở cạnh, chị em hai người ai cũng không làm phiền ai.
Một lúc sau, Thịnh Lâm bị ba Thịnh gọi đi, nói là có chuyện muốn nói với cậu. Lúc này Tiết Lam đang đeo tai nghe luyện phim nên không hề để ý.
Ba Thịnh và mẹ Tiết hai người ngồi song song nhau, Thịnh Lâm ngồi đối diện.
Thịnh Lâm ngơ ngác: “Ba, mẹ, hai người làm gì vậy. Thẩm. Vấn ạ, nói trước nhé, gần đây con không có bắt nạt Tiết Lam.”
Ba Thịnh nghe vậy thì trợn mắt: “Đó là chị con, không lớn không nhỏ, Tiết Lam là để con gọi sao?”
Thịnh Lâm rụt vai, câu này cậu trái lại không phản bác, bởi vì không phản bác được!
Mẹ Tiết kéo ba Thịnh, nói: “Được rồi, mau nói chuyện chính đi. Hai câu là có thể lạc đề, cũng thật chỉ có ông thôi đó.”
“Thịnh Lâm này, mẹ và ba con cũng không phải người cổ hủ. Con xem hôm nay Thời Chí cũng tới nhà ta rồi, có phải con nên khai thật với ba mẹ rồi không?”
Thịnh Lâm nghệch ra, đột nhiên có chút không kịp phản ứng với ý tứ của mẹ mình: “Mẹ, mẹ muốn nói gì thì nói thẳng đi, đừng vòng vo xa gần chi ạ.”
Mẹ Tiết đáp: “Vậy được rồi, mẹ nói thẳng đây. Hôm nay chắc chắn một câu cho mẹ và ba con, con rốt cuộc có thích con trai hay không!”
Mặc dù biết tin tức trên mạng không đáng tin, nhưng mẹ Tiết và ba Thịnh cảm thấy vẫn phải tìm con trai để có được câu trả lời khẳng định, bằng không cả ngày ngồi đoán mò con trai liệu có dắt “chàng” dâu về cho mình hay không cũng mệt mỏi lắm.
Nghe thấy lời này, Thịnh Lâm tức thì quýnh lên: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, con là trai thẳng, con thích con gái!”
“Còn nữa, con với Thời Chí chỉ là quan hệ bạn bè khá tốt, thật sự không như hai người tưởng đâu. Mặc kệ Tiết Lam nói gì với ba mẹ, hai người ngàn vạn lần đừng cho là thật, đầu óc bả có vấn đề!”
Nghe câu này của Thịnh Lâm, ba Thịnh và mẹ Tiết bất giác thở phào.
May quá may quá, bằng không họ không biết phải giải thích với bạn bè thân thích thế nào nữa.
Trước khi tới tìm Thịnh Lâm hỏi chuyện, hai người cũng từng bàn bạc. Lỡ đâu là thật, vậy họ cũng chỉ có thể thống nhất lời khai với bên ngoài, nói con trai theo chủ nghĩa không kết hôn.
Cuối cùng, mẹ Tiết sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới tình cảm chị em của hai người, còn giải thích giùm Tiết Lam một hồi.
“Được rồi, ba mẹ biết rồi, có điều chuyện này không phải do chị con nói, không phải là ba mẹ đọc được mấy tin tức trên mạng đó sao, cho nên…”
Ba Thịnh ngồi cạnh cũng nói: “Đúng vậy, chị con mới lười quản mấy chuyện của con. Con bé không cho chúng ta nói gì với con, đừng có mà oan uổng chị con, nghe chưa hả?”
Thịnh Lâm mất kiên nhẫn đáp: “Biết rồi ạ biết rồi ạ.”
Cứ như thể cậu động được tới Tiết Lam chắc.
Sau khi quay lại, Thịnh Lâm mặt mày vô cảm trừng trừng nhìn Tiết Lam đang ngồi nghịch di động ở bên cạnh, Tiết Lam nét mặt ngơ ngác-ing.
Tiết Lam nhíu mày: “Nhìn chị làm gì, em bị ăn mắng à?”
Vừa rồi lúc cô đứng dậy uống nước thì phát hiện ba mẹ lẫn Thịnh Lâm đều không ở đây, mười phần chắc hết tám chín là Thịnh Lâm bị ông bô bà bô gọi đi nói chuyện rồi.
Thịnh Lâm lạnh lùng nói: “Nhìn đồ ngốc là you!”
Tiết Lam: “……….”
Hừ, khá lắm, sao còn bắt đầu mắng người thế hở.
“Nè, ba mẹ kêu em qua có phải vì chuyện Thời Chí không. Em yên tâm, chị chắc chắn sẽ tìm cơ hội nói tốt cho hai đứa.” Tiết Lam nói.
Thịnh Lâm: “…….”
Cậu vốn còn định nếu như phía ba mẹ cũng đã giải thích rõ ràng rồi thì không có lý nào phía Tiết Lam không ổn, cho nên vẫn đang đấu tranh giằng co.
Nhưng giờ xem ra là cậu vọng tưởng rồi!
Vừa nhớ tới tình huống lần trước giải thích với cô thì Thịnh Lâm cũng lười tiếp tục nghe mấy lời có cũng như không này của Tiết Lam, trực tiếp đứng dậy bỏ đi.
Tiết Lam mặt mày ngơ ngác gãi gãi đầu, sau đó ôm điện thoại tiếp tục luyện phim.
Mà Thịnh Lâm không hề hay biết rằng, chính bởi vì cậu ngay từ đầu không kịp thời phủ nhận nên sau này có nói gì đi nữa cũng khó mà giải thích rõ được.
Hiện giờ trong lòng Tiết Lam, cô đã thừa nhận cp này là thật, kiên cố không thể đánh sập!
Bởi vì Tiết Lam và Thịnh Lâm tiếp theo còn có công việc nên ngày hôm sau lễ trung thu, mẹ Tiết và ba Thịnh liền rời đi.
Chương trình giải trí tiếp theo của Tiết Lam cũng sắp chính thức ghi hình.
Lần này sắp quay là một show du lịch, tên gọi <Chuyến lữ hành yêu thương>.
Đây là show giải trí nổi tiếng của đài truyền hình **, tổ chương trình mời bốn cặp vợ chồng trong giới giải trí, tiết lộ là chuyến du lịch lãng mạn nói đi là đi.
Tiết Lam thân là cẩu độc thân, trong chương trình này đóng vai trò tiểu quản gia của chuyến lữ hành. Nói một cách ngắn gọn, chính là người phục vụ trong suốt chuyến đi của bốn cặp vợ chồng.
Tiết Lam yêu show này chết đi được. Đúng là vừa có thể chơi vừa có thể ship cp online, tiểu quản gia hành trình này chính là định ra cho cô mà.
Chương trình lần này là hình thức ghi hình trước, hơn nữa cũng không giống với các chương trình trước đây, cần phải bắt đầu quay từ ngày đầu tiên tới nhà Tiết Lam trước khi quay các khách mời xuất hiện.
Vì vậy sáng sớm hôm ấy, tổ chương trình tới gõ cửa.
Tiết Lam đang nằm mơ thì bị chuông cửa đánh thức, vừa mở cửa đã thấy Cao Thông dẫn theo nhân viên công tác của tổ chương trình đứng bên ngoài.
“Mọi người tới rồi à, sớm vậy, mau vào trong đi.”
Tiết Lam mặt mày ngái ngủ, vừa nói vừa ngáp, hoàn toàn không có chút nào tự giác của nữ minh tinh trước ống kính.
Chuyện này vẫn chưa là gì, chủ yếu nhất là đầu tóc cô còn rối tung, không biết còn tưởng tối qua cô đánh nhau với ai cơ đấy.
Cao Thông nhịn không được vỗ trán: “Lam Lam à, tối qua trước khi ngủ em không cài báo thức sao?”
Bởi vì biết hôm nay sáu giờ tổ chương trình sẽ tới ghi hình nên đêm qua anh còn đặc biệt gọi điện dặn cô cài báo thức sớm một chút, chính là vì sợ xảy ra tình huống thế này đây.
Tiết Lam mặt mày mơ màng: “Em có cài nhưng không thấy reng.”
Cao Thông hỏi: “Em set mấy giờ?”
Tiết Lam đáp: “Em set hai cái báo thức, một cái năm giờ hai mươi, một cái năm giờ rưỡi. Không phải nói là sáu giờ sao, mọi người sao lại tới sớm vậy ạ.”
Cao Thông lấy điện thoại của mình ra, bấm sáng màn hình đưa tới trước mặt Tiết Lam, “Giờ đã sắp sáu rưỡi rồi cô.”
Tiết Lam nhất thời chưa kịp phản ứng. Đêm qua cô ngủ hơi muộn, cho nên vẫn còn chút mơ màng.
“Không thể nào, báo thức của em rõ ràng còn chưa reo mà…”
Tiết Lam vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ lấy điện thoại, nhưng lại không tìm thấy điện thoại trong ngăn tủ đầu giường, mà di động lúc này đang yên tĩnh nằm đó cạnh gối của cô.
Thế nên, chân tướng của việc báo thức không reo cũng đã được phơi bày.
“À, có thể là reo rồi nhưng bị em tắt mất.” Tiết Lam lẩm bẩm.
Cao Thông hiện đã không muốn nói gì nữa, chỉ có thể quay sang thương lượng với tổ đạo diễn bên cạnh: “Chuyện này, hình tượng mới rồi liệu có thể đừng cho vào chương trình được không, tôi sợ sẽ mất fan.”
Một cô gái trẻ trong tổ đạo diễn cười ha ha nói: “Không sao, nhan sắc của Tiết lão sư có thể cân được tất cả, không sợ!”
Cao Thông: “…….”
Đây là ý tứ chắc chắn sẽ cắt cho vào?
Cô gái trẻ trong tổ đạo diễn ấy lại bổ sung: “Gõ cửa là một phân cảnh cần có trong chương trình của chúng tôi, mỗi vị khách mời đều sẽ có, nên nếu như chỉ có một mình Tiết Lam không xuất hiện thì cũng sẽ không hay.”
Cao Thông suy nghĩ, nói: “Chi bằng chúng ta quay lại lần nữa nhé?”
Cô gái trẻ bên tổ đạo diễn cũng hơi khó xử. Cô ấy thật sự cảm thấy cảnh này được lắm, chân thực, cũng rất tếu, đặc biệt là phản ứng mơ màng chậm hết nửa nhịp kia của Tiết Lam, thật sự rất dễ thương ấy.
Trong lúc cô ấy còn đang nghĩ làm sao thuyết phục Cao Thông thì Tiết Lam đúng lúc từ nhà vệ sinh đi ra. Lúc này kiểu tóc “ta tự bung xõa” kia cũng đã được cô chỉnh lại gọn gàng.
“Vừa rồi em nghe hai người nói muốn quay lại, sao thế ạ, có chỗ nào xuất hiện vấn đề ư?” Tiết Lam hỏi.
Cô gái trẻ trong tổ đạo diễn vội nói: “Không có gì, là quản lý của chị cảm thấy hình tượng mới rồi của chị không tốt cho lắm nên muốn quay lại lần nữa, nhưng chúng tôi thấy rất được, hay là để camera man cho chị xem thử cảnh vừa quay nhé?”
Tiết Lam xua tay: “Tôi không sao đâu, không cần xem, tổ chương trình mọi người không sợ mất hình tượng là được.”
Dứt lời, Tiết Lam còn nói với Cao Thông: “Nghĩ thoáng chút, em cũng không phải dựa vào mặt mũi để ăn cơm, xấu chút cũng không sao.”
Cao Thông: “……….”
Hành lý tối qua Tiết Lam đã sắp xếp xong xuôi, cho nên sau khi cô rửa mặt trang điểm sơ thì sau đó vào phòng thay quần áo.
Đúng lúc này, chuông cửa của cô vang lên.
Người của tổ đạo diễn đứng ngoài phòng ngủ gọi: “Tiết Lam, chuông cửa nhà cô kêu.”
Tiết Lam cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đáp: “Vậy làm phiền mở cửa giúp tôi, tôi sẽ ra ngay lập tức.”
“À, được.” Sau khi người bên ngoài đáp thì ra mở cửa.
Tiết Lam lúc này cũng thay đồ xong, cô bỗng ý thức được một việc. Toang rồi, người gõ cửa không phải Thời Chí đấy chứ.
Hôm qua Thịnh Lâm hình như tham gia hoạt động gì đấy, đoán chừng căn bản không có ở nhà, ngoại trừ Thời Chí, hình như thật sự không còn ai khác nữa.
Càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, Tiết Lam vội vàng lao ra, muốn ngăn người tổ đạo diễn, nhưng cô vẫn chậm một bước, lúc cô xông ra thì cửa phòng đã mở.
Nhìn thấy người đứng trước cửa, trái tim treo cao của Tiết Lam nháy mắt thả lỏng.
Mà lúc này, sau lưng cô bỗng truyền tới mấy tiếng hít sâu. Ô hô, không cần đoán cũng biết chính là mấy cô gái kia.
“Thịnh Lâm, sao em lại quay về?” Tiết Lam hỏi.
Thịnh Lâm hình như cũng không ngờ trong nhà nhiều người như vậy, sau khi đứng hình hết mấy giây mới đáp: “À, vừa về tới. Tủ lạnh trong nhà trống rỗng nên qua chỗ you tìm gì đó lót dạ.”
Dứt lời, cậu nhìn nhân viên công tác vác máy quay sau lưng Tiết Lam, chần chừ nói: “You quay chương trình à, vậy tôi không vào, you tiện tay đưa chút gì đó ăn cho tôi là được.”
Tiết Lam “À” một tiếng, xoay người chạy tới tủ lạnh lục đồ ăn.
Một lúc sau, nghe thấy cô gọi với ra bên ngoài: “Bánh mì với sữa đều không có, hay là em vào đi, chị nấu bát mì cho em.”
Dứt lời, Tiết Lam quay đầu hỏi tổ đạo diễn: “Đúng rồi, nấu mì chắc mất khoảng mười phút, kịp giờ chuyến bay của chúng ta chứ?”
Ai nấy trong tổ đạo diễn đều liều mạng gật đầu, cầu còn không được nói: “Kịp chứ kịp chứ!”
Tiết Lam sửa soạn nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của tổ đạo diễn, thế nên thời gian rất chi rộng rãi.
Còn nữa, cho dù không kịp đi nữa, bọn họ cùng lắm thì đổi chuyến cũng sẽ kịp thôi, đây chính là Thịnh Lâm á!
Thịnh Lâm có ý nghĩa gì, lưu lượng, đề tài thảo luận, tỷ suất người xem đấy nhá. Tới lúc làm bản quảng bá tuyên truyền, tỷ suất xem kỳ đầu coi như được bảo đảm rồi.
Tổ chương trình này không mất tiền nhưng có thể vớ được một đỉnh lưu, nhân viên của tổ đạo diễn tại hiện trường gần như có thể tưởng tượng được cảnh tổng đạo diễn vỗ đùi bem bép, hớn hở đến không ngừng được.
“Lam Lam, mau cùng mẹ con ra ăn sáng đi, ba mua rồi nè, hai người tranh thủ ăn cho nóng.” Ba Thịnh đứng ở trước cửa khẽ gọi.
Tiết Lam mơ mơ màng màng lật người một cái nhưng vẫn chưa tỉnh, mẹ Tiết rón rén xuống giường, sau khi ra ngoài thì tiện tay khép cửa.
Mẹ Tiết đẩy ba Thịnh tới phòng khách, vừa đi vừa trách ông: “Ông già này, gây sự không hà. Lam Lam bình thường công việc của con bé vất vả nhường nào, khó khăn lắm mới có thời gian ngủ nướng, ông mới sáng ra kêu cái gì mà kêu, gọi hồn à.”
Ba Thịnh hậm hực sờ mũi, có hơi tủi thân: “Không phải tôi sợ con gái đói bụng sao, ăn rồi ngủ tiếp cũng được mà.”
Mẹ Tiết trừng ông, “Được rồi, ông đừng quản con gái nữa, tối qua con bé ngủ trễ, giờ vẫn còn buồn ngủ lắm, không có tâm trạng ra ăn sáng đâu.”
Ba Thịnh “à” một tiếng, lại quan tâm nói: “Con bé sao vậy, sao lại ngủ muộn như thế. Còn nữa, tối qua bà âm thầm sau lưng tôi sang ngủ phòng con gái. Bà không biết chứ sáng dậy không thấy bà tôi giật cả mình.”
Mẹ Tiết lườm ba Thịnh một cái, “Ông bớt đi, không phải tôi đã để lại giấy nhắn cho ông ở phòng khách rồi sao. Hừ, gì mà không thấy tôi sợ giật mình, tôi còn không hiểu ông chắc, ông thấy tôi và con gái thân thiết như thế nên ganh tỵ chứ gì!”
Ba Thịnh trái lại cũng không hề phản bác, ngượng ngùng nói: “Con gái quả nhiên là áo bông nhỏ của mẹ, tôi thấy Lam Lam tối hôm qua từ sau khi gặp chúng ta thì vẫn luôn gần gũi với bà.”
Mẹ Tiết cũng không khách sáo vạch trần ông, “Vậy còn không phải do mặt than của ông à. Bình thường ngay cả wechat cũng không nhắn cho con gái, ông không chủ động thân thiết với con bé thì cũng đừng trách con bé không gần gũi với ông.”
Câu này hoàn toàn khiến ba Thịnh rơi vào trầm tư, ông bắt đầu nghiêm túc nhìn lại hành động của mình trước đây.
Vì vậy, sau khi Tiết Lam thức dậy, thấy thái độ quá mức niềm nở của ba cô thì có chút mờ mịt.
Tiết Lam nhân lúc ba Thịnh không có mặt vội hỏi: “Mẹ, ba bị sao vậy. Con thấy mặt ba sáng nay cười đến độ sắp cứng ngắc luôn rồi.”
Mẹ Tiết phì cười: “Kệ ổng đi, ba con cảm thấy con thân thiết với mẹ hơn ổng nên ganh tỵ đó mà. Đang nỗ lực biểu hiện trước mặt con đấy.”
Tiết Lam nghe mà ngơ luôn, không khỏi có chút vô tội. Rõ ràng cô không hề thiên vị, đã tận lực cân bằng cán cân rồi mờ.
Mười giờ sáng, Thời Chí mang theo quà cáp tới cửa.
Ba Thịnh cả buổi sáng niềm nở quá mức, lúc này mới khôi phục lại như thường.
Sau khi vào nhà, Thời Chí lễ phép chào hỏi, “Chào cô chú ạ, cháu là Thời Chí, bạn của Lam Lam, hôm nay tới làm phiền rồi.”
Nhìn quà trong tay Thời Chí, mẹ Tiết nói: “Đứa trẻ này đến là được rồi, còn mang gì đó gì tới nữa chứ. Cô chú có nghe Lam Lam nói cháu giúp đỡ con bé nhiều như vậy, cô chú nên cảm ơn cháu mới phải, lần sau có tới nữa thì không được phép mang quà theo nhé.”
Thời Chí cười nói: “Cô chú khách sáo rồi ạ, đều là việc nên làm, cũng không phải đồ quý giá gì.”
Tiết Lam đứng cạnh nhìn đôi bên khách sáo qua khách sáo lại, vội lên tiếng giảng hòa: “Mẹ, mẹ cũng đừng khách sáo với Thời Chí, anh ấy đã mang tới rồi thì chúng ta cứ nhận đi.”
“Đúng rồi, lần trước con chuyển nhà anh ấy còn tặng một chai rượu vang rất đắt, con vẫn luôn không nỡ uống. Vừa hay hôm nay mừng lễ, lát nữa lúc ăn cơm chúng ta khui nhé.”
Mẹ Tiết nghe Tiết Lam nói thế thì không khỏi cười mắng cô, Tiết Lam lại trêu đùa mấy câu, bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn không ít.
Thời Chí thấy mẹ Tiết đang chuẩn bị cơm trưa thì liền muốn vào bếp giúp đỡ, ai ngờ vừa vào đã bị mẹ Tiết đuổi ra ngoài, vì vậy chỉ có thể ngồi ở phòng khách trò chuyện với ba Thịnh.
Trong bếp, Tiết Lam làm phụ tá cho mẹ Tiết. Bởi vì cánh tay cô bị thương nên mẹ Tiết cũng chỉ cho cô chuyển cái bát đưa cái đĩa.
Mẹ Tiết liếc nhìn phòng khách, cảm khái nói: “Thằng bé Thời Chí này thật sự được lắm, khiêm tốn lịch sự, đã thế còn biết nấu ăn. Bây giờ con trai lớn như thằng bé ấy mà biết nấu ăn không nhiều đâu. Con nhìn em trai con xem, nếu bảo nó nấu ăn, đoán chừng có thể đốt cả nhà bếp của con.”
Tiết Lam đứng cạnh gật đầu, phụ họa nói: “Còn không phải vậy sao ạ, biết nấu ăn, học lực cao, diễn xuất còn giỏi như vậy, không phải chính là con nhà người ta ư.”
Mẹ Tiết vừa rửa rau vừa nói: “Đúng thế, càng đừng nói thằng bé này vừa nhìn thì đã là kiểu mà các bà mẹ yêu thích.”
Nghe câu này, Tiết Lam đột nhiên có hơi tò mò: “Wow, thế các bà mẹ thông thường đều thích kiểu thế nào ạ?”
Mẹ Tiết đầu cũng không hề ngước lên, đáp: “Chính là kiểu ngoại hình đẹp ấy, hôm nay vừa gặp thì không thể không thừa nhận, người thật so với trong phim còn đẹp hơn.”
Tiết Lam: “……..”
Cô cũng không ngờ các bà mẹ vậy mà lại “nông cạn” thế này!
Trong phòng khách, trên bàn đặt một bộ đồ trà, là Tiết Lam trước đó đặc biệt chuẩn bị cho ba Thịnh.
Lúc này Thời Chí đang dùng bộ đồ trà này. Đem bộ trà trên bàn lần lượt lấy ra, sau đó chuẩn bị ấm, lấy nước, canh lửa, thử độ nóng, hãm trà, toàn bộ quá trình đều thực hiện thuần thục, phải nói là nhìn sướng con mắt.
Thấy Thời Chí pha trà thành thạo như vậy, ba Thịnh có chút tán thưởng, vừa nhìn đã biết là người trong nghề.
Ba Thịnh nhận trà do Thời Chí đưa, sau khi hớp một ngụm thì liên tục gật gù, “Không tệ không tệ, tay nghề pha trà của cháu rất tốt, lá trà cũng rất được đó.”
Tiết Lam ngửi thấy mùi trà thơm, từ nhà bếp đi ra liền trông thấy cảnh này.
“Ba, lá trà này của ba từ đâu có vậy ạ?” Tiết Lam khó hiểu hỏi.
Nói tới lá trà thì chuyện này còn là cả một câu chuyện. Mấy hôm trước Tiết Lam sực nhớ ba Thịnh thích uống trà, vì vậy để lúc ông tới có thể tiện uống trà, cô liền chuẩn bị bộ đồ trà này cho ông.
Nhưng cô lại quên mất phải chuẩn bị lá trà, thế nên tối qua ba Thịnh chỉ có thể ngắm suông bộ đồ trà mà không có trà uống.
Ba Thịnh cười ha ha nói: “Tiểu Thời mang tới đó, lá trà này thật sự ngon lắm, ngửi đã thơm, uống vào càng thơm hơn!”
Tiết Lam nhìn Thời Chí, Thời Chí liền cười giải thích: “Trước đó nghe cô nói chú thích uống trà, vừa vặn có được lá trà liền mượn hoa kính phật.”
Sau khi quay lại nhà bếp, Tiết Lam kể lại chuyện trong phòng khách cho mẹ Tiết nghe.
Mẹ Tiết giật mình, ngạc nhiên nói: “Lam Lam, con nói xem thằng bé không phải thật sự nhìn trúng em con đó chứ.”
Bằng không sao lại hao tâm tổn sức bận tâm tới họ như vậy. Bà mới rồi có nhìn qua mấy món quà mà Thời Chí mang đến, trong đó còn có đồ bổ giúp dưỡng nhan, không cần đoán cũng biết là tặng cho bà.
Tiết Lam ngơ ra, nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào. Chuyện này cô cảm thấy vẫn nên để Thịnh Lâm tự mình khai thì tốt hơn.
Mẹ Tiết sau khi lại nhìn phòng khách lần nữa thì nói: “Mẹ cảm thấy mấy tin đồn trên mạng kia chắc chắn là giả rồi, thằng bé Thời Chí này tốt như vậy, có thể nhìn trúng em con sao?”
Tiết Lam: “….”
Không ngờ mẹ cô thật sự hài lòng í!
Hơn nữa Thịnh Lâm thật ra cũng không tệ thế mà, dù gì cũng là đỉnh lưu showbiz, nhiều người thích như vậy.
Mẹ Tiết vẫn tự mình nói: “Cũng đúng, trước đó em con từng nói với ba mẹ, không cho ba mẹ đọc bình luận trên mạng, nhất là mấy tin đồn giữa con với em con. Đúng là ăn nói bậy bạ, có một khoảng thời gian khiến mẹ và ba con tức quá trời, ngày ngày đều lên mạng dùng tài khoản phụ mắng bọn họ.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Tiết Lam cũng có chút không thoải mái. Người làm ba làm mẹ, đọc thấy mấy lời mắng chửi con gái mình trên mạng như vậy, trong lòng chắc chắn khó chịu.
Nhưng biết làm sao, cô và Thịnh Lâm hiện tại đều là người của công chúng. Bất kể là hành vi của phía đối thủ hay là anti mắng thì những lời lẽ khiến người ta bực bội kia trên mạng khẳng định là điều khó tránh.
“Mẹ, mẹ và ba còn biết cách mở tài khoản phụ à.” Tiết Lam cố ý đánh lạc hướng.
Mẹ Tiết mặt đầy vẻ tự hào: “Chứ sao, đều do mẹ chỉ ba con từng bước từng bước đó. Ba con ngốc chết đi được, mẹ chỉ lâu lắm ổng mới biết đấy.”
Dứt lời, mẹ Tiết lại quay đầu vỗ vai Tiết Lam, nói: “Đừng lo, ba mẹ hiểu công việc của tụi con. Chuyện trên mạng cũng như người khác mắng chửi kia cũng đã là chuyện của ngày trước, hiện giờ mẹ và ba con căn bản đều không đọc mấy tin tức trên mạng đó.”
“Giỡn chắc, mẹ muốn biết chuyện gì, không biết tự mình gọi điện hỏi tụi con ư, mắc gì phải nghe ba lời nhảm nhí của họ.”
Tiết Lam cũng vội cam đoan: “Đúng, mẹ và ba muốn biết chuyện gì của con thì cứ trực tiếp gọi cho con, con chắc chắn sẽ không gạt ba mẹ điều gì hết.”
Nghe thấy câu này, mẹ Tiết cực kỳ vui vẻ, mẹ con hai người nhìn nhau cùng cười.
Nhớ tới những chuyện cũ khoảng thời gian đó và anti mắng người, mẹ Tiết đột nhiên có hơi cảm khái, lời lẽ sâu sắc—
“Chủ yếu cũng là vì mắng thật sự dữ quá, mấy anti fan kia lực chiến đấu quá ghê gớm, sau đó mẹ và ba con bàn bạc, bọn họ còn trẻ, dăm ba câu chửi chắc là cũng đổ mồ hôi sôi nước mắt, cho nên ba mẹ rút lui.”
Tiết Lam: “……..”
Trước giờ cơm thì Thịnh Lâm kịp về tới.
Lúc cậu nhìn thấy Thời Chí vừa chơi xong ván cờ với ba Thịnh trong phòng khách thì trước tiên là ngẩn ra, sau đó mới hậu tri hậu giác nhớ ra chuyện mấy hôm trước Tiết Lam từng báo với cậu Thời Chí sẽ cùng ăn lễ với họ.
Thời Chí khẽ hướng về phía cậu gật đầu ra hiệu, Thịnh Lâm thuận thế ngồi xuống sofa bên cạnh.
“Wow, cậu còn biết đánh cờ à, sao rồi, ai thắng ai thua.” Thịnh Lâm cà lơ phất phơ hỏi.
Thời Chí cười đáp: “Tay nghề chơi cờ của chú giỏi, tôi chỉ biết chút đỉnh, đương nhiên là thua nhiều rồi.”
Đúng lúc này mẹ Tiết bưng thức ăn từ nhà bếp đi ra, kêu họ tới ăn cơm.
Thời Chí vội đứng dậy bước tới giúp, nhận đĩa thức ăn từ tay mẹ Tiết đặt xuống bàn.
“Cô, cháu vào bếp giúp bê thức ăn.” Dứt lời, Thời Chí liền vào nhà bếp phụ Tiết Lam.
Mẹ Tiết thấy Thịnh Lâm cứ như tôn phật ngồi ỳ trên sofa không động đậy thì nhịn không được thở dài một hơi. Aizzz, thằng nhỏ này một chút nhãn lực cũng không có mà.
Bỏ đi, con nó cũng vội vã từ đoàn phim quay về, mệt mỏi rồi, không càm ràm nó.
Thấy mẹ Tiết muốn nói lại thôi, Thịnh Lâm mặt mày ngơ ngác.
Lúc ăn cơm, Thịnh Lâm thấy mẹ mình đối xử ân cần với Thời Chí thì cuối cùng mới ngộ ra bộ dạng muốn nói lại thôi kia của mẹ mình là vì sao.
GHÉT.BỎ, ghét bỏ một cách TRẦN. TRỤI!
Bữa cơm này rất ấm áp, ngay cả ba Thịnh trong nhà trước giờ nghiêm túc cũng lộ ra nụ cười với Thời Chí.
Sau khi dùng cơm xong, Thời Chí thức thời xin tạm biệt, không quấy rầy người nhà họ nữa.
Thịnh Lâm bị mẹ Tiết phân công vào bếp rửa chén, Tiết Lam thì tiễn anh.
Thịnh Lâm: “Rốt cuộc ai là con trai ba mẹ?”
Tiết Lam vỗ vai cậu, an ủi tượng trưng: “Xét từ mặt huyết thống thì chắc chắn là em, nhưng những việc khác thì không nói chắc được.”
Thịnh Lâm: “……”
Sau khi tiêu thực, Tiết Lam rảnh rỗi liền ngồi trên sofa nghịch di động. Thịnh Lâm cũng ở cạnh, chị em hai người ai cũng không làm phiền ai.
Một lúc sau, Thịnh Lâm bị ba Thịnh gọi đi, nói là có chuyện muốn nói với cậu. Lúc này Tiết Lam đang đeo tai nghe luyện phim nên không hề để ý.
Ba Thịnh và mẹ Tiết hai người ngồi song song nhau, Thịnh Lâm ngồi đối diện.
Thịnh Lâm ngơ ngác: “Ba, mẹ, hai người làm gì vậy. Thẩm. Vấn ạ, nói trước nhé, gần đây con không có bắt nạt Tiết Lam.”
Ba Thịnh nghe vậy thì trợn mắt: “Đó là chị con, không lớn không nhỏ, Tiết Lam là để con gọi sao?”
Thịnh Lâm rụt vai, câu này cậu trái lại không phản bác, bởi vì không phản bác được!
Mẹ Tiết kéo ba Thịnh, nói: “Được rồi, mau nói chuyện chính đi. Hai câu là có thể lạc đề, cũng thật chỉ có ông thôi đó.”
“Thịnh Lâm này, mẹ và ba con cũng không phải người cổ hủ. Con xem hôm nay Thời Chí cũng tới nhà ta rồi, có phải con nên khai thật với ba mẹ rồi không?”
Thịnh Lâm nghệch ra, đột nhiên có chút không kịp phản ứng với ý tứ của mẹ mình: “Mẹ, mẹ muốn nói gì thì nói thẳng đi, đừng vòng vo xa gần chi ạ.”
Mẹ Tiết đáp: “Vậy được rồi, mẹ nói thẳng đây. Hôm nay chắc chắn một câu cho mẹ và ba con, con rốt cuộc có thích con trai hay không!”
Mặc dù biết tin tức trên mạng không đáng tin, nhưng mẹ Tiết và ba Thịnh cảm thấy vẫn phải tìm con trai để có được câu trả lời khẳng định, bằng không cả ngày ngồi đoán mò con trai liệu có dắt “chàng” dâu về cho mình hay không cũng mệt mỏi lắm.
Nghe thấy lời này, Thịnh Lâm tức thì quýnh lên: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, con là trai thẳng, con thích con gái!”
“Còn nữa, con với Thời Chí chỉ là quan hệ bạn bè khá tốt, thật sự không như hai người tưởng đâu. Mặc kệ Tiết Lam nói gì với ba mẹ, hai người ngàn vạn lần đừng cho là thật, đầu óc bả có vấn đề!”
Nghe câu này của Thịnh Lâm, ba Thịnh và mẹ Tiết bất giác thở phào.
May quá may quá, bằng không họ không biết phải giải thích với bạn bè thân thích thế nào nữa.
Trước khi tới tìm Thịnh Lâm hỏi chuyện, hai người cũng từng bàn bạc. Lỡ đâu là thật, vậy họ cũng chỉ có thể thống nhất lời khai với bên ngoài, nói con trai theo chủ nghĩa không kết hôn.
Cuối cùng, mẹ Tiết sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới tình cảm chị em của hai người, còn giải thích giùm Tiết Lam một hồi.
“Được rồi, ba mẹ biết rồi, có điều chuyện này không phải do chị con nói, không phải là ba mẹ đọc được mấy tin tức trên mạng đó sao, cho nên…”
Ba Thịnh ngồi cạnh cũng nói: “Đúng vậy, chị con mới lười quản mấy chuyện của con. Con bé không cho chúng ta nói gì với con, đừng có mà oan uổng chị con, nghe chưa hả?”
Thịnh Lâm mất kiên nhẫn đáp: “Biết rồi ạ biết rồi ạ.”
Cứ như thể cậu động được tới Tiết Lam chắc.
Sau khi quay lại, Thịnh Lâm mặt mày vô cảm trừng trừng nhìn Tiết Lam đang ngồi nghịch di động ở bên cạnh, Tiết Lam nét mặt ngơ ngác-ing.
Tiết Lam nhíu mày: “Nhìn chị làm gì, em bị ăn mắng à?”
Vừa rồi lúc cô đứng dậy uống nước thì phát hiện ba mẹ lẫn Thịnh Lâm đều không ở đây, mười phần chắc hết tám chín là Thịnh Lâm bị ông bô bà bô gọi đi nói chuyện rồi.
Thịnh Lâm lạnh lùng nói: “Nhìn đồ ngốc là you!”
Tiết Lam: “……….”
Hừ, khá lắm, sao còn bắt đầu mắng người thế hở.
“Nè, ba mẹ kêu em qua có phải vì chuyện Thời Chí không. Em yên tâm, chị chắc chắn sẽ tìm cơ hội nói tốt cho hai đứa.” Tiết Lam nói.
Thịnh Lâm: “…….”
Cậu vốn còn định nếu như phía ba mẹ cũng đã giải thích rõ ràng rồi thì không có lý nào phía Tiết Lam không ổn, cho nên vẫn đang đấu tranh giằng co.
Nhưng giờ xem ra là cậu vọng tưởng rồi!
Vừa nhớ tới tình huống lần trước giải thích với cô thì Thịnh Lâm cũng lười tiếp tục nghe mấy lời có cũng như không này của Tiết Lam, trực tiếp đứng dậy bỏ đi.
Tiết Lam mặt mày ngơ ngác gãi gãi đầu, sau đó ôm điện thoại tiếp tục luyện phim.
Mà Thịnh Lâm không hề hay biết rằng, chính bởi vì cậu ngay từ đầu không kịp thời phủ nhận nên sau này có nói gì đi nữa cũng khó mà giải thích rõ được.
Hiện giờ trong lòng Tiết Lam, cô đã thừa nhận cp này là thật, kiên cố không thể đánh sập!
Bởi vì Tiết Lam và Thịnh Lâm tiếp theo còn có công việc nên ngày hôm sau lễ trung thu, mẹ Tiết và ba Thịnh liền rời đi.
Chương trình giải trí tiếp theo của Tiết Lam cũng sắp chính thức ghi hình.
Lần này sắp quay là một show du lịch, tên gọi <Chuyến lữ hành yêu thương>.
Đây là show giải trí nổi tiếng của đài truyền hình **, tổ chương trình mời bốn cặp vợ chồng trong giới giải trí, tiết lộ là chuyến du lịch lãng mạn nói đi là đi.
Tiết Lam thân là cẩu độc thân, trong chương trình này đóng vai trò tiểu quản gia của chuyến lữ hành. Nói một cách ngắn gọn, chính là người phục vụ trong suốt chuyến đi của bốn cặp vợ chồng.
Tiết Lam yêu show này chết đi được. Đúng là vừa có thể chơi vừa có thể ship cp online, tiểu quản gia hành trình này chính là định ra cho cô mà.
Chương trình lần này là hình thức ghi hình trước, hơn nữa cũng không giống với các chương trình trước đây, cần phải bắt đầu quay từ ngày đầu tiên tới nhà Tiết Lam trước khi quay các khách mời xuất hiện.
Vì vậy sáng sớm hôm ấy, tổ chương trình tới gõ cửa.
Tiết Lam đang nằm mơ thì bị chuông cửa đánh thức, vừa mở cửa đã thấy Cao Thông dẫn theo nhân viên công tác của tổ chương trình đứng bên ngoài.
“Mọi người tới rồi à, sớm vậy, mau vào trong đi.”
Tiết Lam mặt mày ngái ngủ, vừa nói vừa ngáp, hoàn toàn không có chút nào tự giác của nữ minh tinh trước ống kính.
Chuyện này vẫn chưa là gì, chủ yếu nhất là đầu tóc cô còn rối tung, không biết còn tưởng tối qua cô đánh nhau với ai cơ đấy.
Cao Thông nhịn không được vỗ trán: “Lam Lam à, tối qua trước khi ngủ em không cài báo thức sao?”
Bởi vì biết hôm nay sáu giờ tổ chương trình sẽ tới ghi hình nên đêm qua anh còn đặc biệt gọi điện dặn cô cài báo thức sớm một chút, chính là vì sợ xảy ra tình huống thế này đây.
Tiết Lam mặt mày mơ màng: “Em có cài nhưng không thấy reng.”
Cao Thông hỏi: “Em set mấy giờ?”
Tiết Lam đáp: “Em set hai cái báo thức, một cái năm giờ hai mươi, một cái năm giờ rưỡi. Không phải nói là sáu giờ sao, mọi người sao lại tới sớm vậy ạ.”
Cao Thông lấy điện thoại của mình ra, bấm sáng màn hình đưa tới trước mặt Tiết Lam, “Giờ đã sắp sáu rưỡi rồi cô.”
Tiết Lam nhất thời chưa kịp phản ứng. Đêm qua cô ngủ hơi muộn, cho nên vẫn còn chút mơ màng.
“Không thể nào, báo thức của em rõ ràng còn chưa reo mà…”
Tiết Lam vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ lấy điện thoại, nhưng lại không tìm thấy điện thoại trong ngăn tủ đầu giường, mà di động lúc này đang yên tĩnh nằm đó cạnh gối của cô.
Thế nên, chân tướng của việc báo thức không reo cũng đã được phơi bày.
“À, có thể là reo rồi nhưng bị em tắt mất.” Tiết Lam lẩm bẩm.
Cao Thông hiện đã không muốn nói gì nữa, chỉ có thể quay sang thương lượng với tổ đạo diễn bên cạnh: “Chuyện này, hình tượng mới rồi liệu có thể đừng cho vào chương trình được không, tôi sợ sẽ mất fan.”
Một cô gái trẻ trong tổ đạo diễn cười ha ha nói: “Không sao, nhan sắc của Tiết lão sư có thể cân được tất cả, không sợ!”
Cao Thông: “…….”
Đây là ý tứ chắc chắn sẽ cắt cho vào?
Cô gái trẻ trong tổ đạo diễn ấy lại bổ sung: “Gõ cửa là một phân cảnh cần có trong chương trình của chúng tôi, mỗi vị khách mời đều sẽ có, nên nếu như chỉ có một mình Tiết Lam không xuất hiện thì cũng sẽ không hay.”
Cao Thông suy nghĩ, nói: “Chi bằng chúng ta quay lại lần nữa nhé?”
Cô gái trẻ bên tổ đạo diễn cũng hơi khó xử. Cô ấy thật sự cảm thấy cảnh này được lắm, chân thực, cũng rất tếu, đặc biệt là phản ứng mơ màng chậm hết nửa nhịp kia của Tiết Lam, thật sự rất dễ thương ấy.
Trong lúc cô ấy còn đang nghĩ làm sao thuyết phục Cao Thông thì Tiết Lam đúng lúc từ nhà vệ sinh đi ra. Lúc này kiểu tóc “ta tự bung xõa” kia cũng đã được cô chỉnh lại gọn gàng.
“Vừa rồi em nghe hai người nói muốn quay lại, sao thế ạ, có chỗ nào xuất hiện vấn đề ư?” Tiết Lam hỏi.
Cô gái trẻ trong tổ đạo diễn vội nói: “Không có gì, là quản lý của chị cảm thấy hình tượng mới rồi của chị không tốt cho lắm nên muốn quay lại lần nữa, nhưng chúng tôi thấy rất được, hay là để camera man cho chị xem thử cảnh vừa quay nhé?”
Tiết Lam xua tay: “Tôi không sao đâu, không cần xem, tổ chương trình mọi người không sợ mất hình tượng là được.”
Dứt lời, Tiết Lam còn nói với Cao Thông: “Nghĩ thoáng chút, em cũng không phải dựa vào mặt mũi để ăn cơm, xấu chút cũng không sao.”
Cao Thông: “……….”
Hành lý tối qua Tiết Lam đã sắp xếp xong xuôi, cho nên sau khi cô rửa mặt trang điểm sơ thì sau đó vào phòng thay quần áo.
Đúng lúc này, chuông cửa của cô vang lên.
Người của tổ đạo diễn đứng ngoài phòng ngủ gọi: “Tiết Lam, chuông cửa nhà cô kêu.”
Tiết Lam cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đáp: “Vậy làm phiền mở cửa giúp tôi, tôi sẽ ra ngay lập tức.”
“À, được.” Sau khi người bên ngoài đáp thì ra mở cửa.
Tiết Lam lúc này cũng thay đồ xong, cô bỗng ý thức được một việc. Toang rồi, người gõ cửa không phải Thời Chí đấy chứ.
Hôm qua Thịnh Lâm hình như tham gia hoạt động gì đấy, đoán chừng căn bản không có ở nhà, ngoại trừ Thời Chí, hình như thật sự không còn ai khác nữa.
Càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, Tiết Lam vội vàng lao ra, muốn ngăn người tổ đạo diễn, nhưng cô vẫn chậm một bước, lúc cô xông ra thì cửa phòng đã mở.
Nhìn thấy người đứng trước cửa, trái tim treo cao của Tiết Lam nháy mắt thả lỏng.
Mà lúc này, sau lưng cô bỗng truyền tới mấy tiếng hít sâu. Ô hô, không cần đoán cũng biết chính là mấy cô gái kia.
“Thịnh Lâm, sao em lại quay về?” Tiết Lam hỏi.
Thịnh Lâm hình như cũng không ngờ trong nhà nhiều người như vậy, sau khi đứng hình hết mấy giây mới đáp: “À, vừa về tới. Tủ lạnh trong nhà trống rỗng nên qua chỗ you tìm gì đó lót dạ.”
Dứt lời, cậu nhìn nhân viên công tác vác máy quay sau lưng Tiết Lam, chần chừ nói: “You quay chương trình à, vậy tôi không vào, you tiện tay đưa chút gì đó ăn cho tôi là được.”
Tiết Lam “À” một tiếng, xoay người chạy tới tủ lạnh lục đồ ăn.
Một lúc sau, nghe thấy cô gọi với ra bên ngoài: “Bánh mì với sữa đều không có, hay là em vào đi, chị nấu bát mì cho em.”
Dứt lời, Tiết Lam quay đầu hỏi tổ đạo diễn: “Đúng rồi, nấu mì chắc mất khoảng mười phút, kịp giờ chuyến bay của chúng ta chứ?”
Ai nấy trong tổ đạo diễn đều liều mạng gật đầu, cầu còn không được nói: “Kịp chứ kịp chứ!”
Tiết Lam sửa soạn nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của tổ đạo diễn, thế nên thời gian rất chi rộng rãi.
Còn nữa, cho dù không kịp đi nữa, bọn họ cùng lắm thì đổi chuyến cũng sẽ kịp thôi, đây chính là Thịnh Lâm á!
Thịnh Lâm có ý nghĩa gì, lưu lượng, đề tài thảo luận, tỷ suất người xem đấy nhá. Tới lúc làm bản quảng bá tuyên truyền, tỷ suất xem kỳ đầu coi như được bảo đảm rồi.
Tổ chương trình này không mất tiền nhưng có thể vớ được một đỉnh lưu, nhân viên của tổ đạo diễn tại hiện trường gần như có thể tưởng tượng được cảnh tổng đạo diễn vỗ đùi bem bép, hớn hở đến không ngừng được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để
lùi/sang chương